Lập danh sách nguồn gen lúa để cải thiện sản lượng lúa
Nguyễn Tiến Hải theo Agronomy.
Lúa là một trong những cây ngũ cốc quan trọng nhất trên thế giới. Hơn một nửa dân số thế giới phụ thuộc vào gạo là nguồn cung cấp năng lượng chính từ thực phẩm.
Các giống lúa trong Quỹ gen ngũ cốc của USDA có dạng bông và hạt gạo đa dạng. Sáu loại hạt gạo đa dạng với nhiều màu sắc của vỏ lụa được trình bày trên hình. Ảnh: Lorie A. Bernhardt.
Lúa được trồng khắp nơi trên thế giới. Nhưng người nông dân trồng lúa phải đối mặt với nhiều thách thức. Những điều này bao gồm từ thích ứng với tác động của biến đổi khí hậu đến đối phó với áp lực để tăng năng suất cây trồng
Đó là nơi các ngân hàng gen bắt đầu được sử dụng. Chúng đóng vai trò là kho lưu trữ vật liệu di truyền cây trồng.
Georgia Eizenga, thành viên của Hiệp hội Khoa học Cây trồng và Nông học
Hoa Kỳ cho biết “Các ngân hàng gen bảo tồn và mô tả tính đa dạng của
cây trồng để áp dụng cho việc cải thiện cây trồng, cả hiện tại và cho
các thế hệ sau”.
Giống lúa Genekoi từ miền nam Sierra Leone. Hạt giống Genekoi có vỏ lụa đỏ và được đưa vào Quỹ gen ngũ cốc của USDA. Ảnh: Trevis D. Huggins.
Ngân hàng gen ngũ cốc thuộc Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ (USDA) chứa nguồn gen
từ gần 20.000 giống lúa. Quỹ gen đa dạng này đặc biệt quan trọng đối
với ngành lúa gạo Hoa Kỳ.
Eizenga nói: “Lúa được du nhập vào Hoa Kỳ từ Châu Á và Châu Phi”. “Việc có một bộ sưu tập đa dạng các giống lúa trên toàn cầu cung cấp một nguồn gen về các tính trạng mới có thể được sử dụng để cải thiện cây trồng”.
Nhưng việc lập danh mục nguồn quỹ gen ngũ cốc này này là một kỳ công.
Các thách thức bao gồm miêu tả chi tiết, tìm và sửa lỗi ghi nhãn và loại
bỏ các giống vô ích.
Việc sử dụng các đặc điểm vật lý để lập danh mục cho gần 20.000 giống là rất khó khăn. Một số đặc điểm, chẳng hạn như chất lượng nấu ăn và khả năng kháng bệnh, có thể đặc biệt khó xác định. Đó là khía cạnh cần sử dụng các kỹ thuật di truyền có khả năng hữu ích.
Các bông lúa được chọn lọc thể hiện sự đa dạng được tìm thấy trong nguồn quỹ gen của USDA. Ảnh: Laduska J. Sells.
Eizenga nói: “Ngân hàng gen lúa của USDA là một nguồn tài nguyên đã
được phát triển trong nhiều thập kỷ. Các kỹ thuật phân tử sẽ cho phép
chúng tôi sử dụng nguồn tài nguyên này hiệu quả hơn”.
Eizenga và các đồng nghiệp đã phát triển một panel các markers di
truyền (panel of genetic markers). Các markers di truyền là các chuỗi
DNA ngắn, có thể xác định được tìm thấy ở những vị trí cụ thể của bộ
gen.
Những markers di truyền này đóng vai trò như một hướng dẫn giúp các nhà
nghiên cứu xác định nhanh chóng liệu một giống lúa cụ thể có một tính
trạng đặc trưng hay không. Điều này giúp việc tìm ra nguồn gen lúa trong
quỹ gen ngũ cốc của USDA trở nên dễ dàng hơn và quản lý nó hiệu quả
hơn.
Lấy ví dụ như khả năng kháng nấm bệnh. Nếu không có các markers di
truyền, các nhà chọn tạo giống sẽ bắt đầu trồng một số giống lúa khác
nhau. Sau đó, họ sẽ cho cây lúa tiếp xúc với nấm bệnh. Cuối cùng, họ sẽ
quan sát giống nào nhiễm bệnh và giống nào kháng.
Quá trình này có thể mất nhiều tháng. Một bộ các markers di truyền hoạt động nhanh hơn nhiều.
Các nhà nghiên cứu biết được những gen nào đóng vai trò trong việc
kháng bệnh nấm ở lúa. Họ có thể chiết xuất vật liệu di truyền từ các
giống lúa khác nhau. Sau đó, họ sử dụng các kỹ thuật sinh học phân tử để
kiểm tra giống nào mang gen kháng bệnh.
Thay vì mất hàng tháng, quá trình này có thể được hoàn thành trong vài ngày. Điều đó có thể tiết kiệm thời gian và chi phí.
Eizenga cho biết: “Có các markers phân tử cho các tính trạng mà khó
biểu hiện kiểu hình có thể làm giảm chi phí xác định các giống lúa. Các
markers phân tử cũng có thể làm cho quá trình này đáng tin cậy hơn”.
Các markers di truyền cũng giúp các nhà nghiên cứu xác định các giống lúa khác nhau chính xác hơn.
Eizenga nói: “Biết đúng loài, loài phụ và quần thể phụ là điều cần
thiết cho các nhà chọn tạo giống và nhà di truyền học”. Đó là trường hợp
đặc biệt khi thực hiện các phép lai để chuyển các tính trạng mong muốn
vào các giống lúa mới.
Các phép lai được thực hiện giữa hai giống lúa có mối quan hệ chặt chẽ
có khả năng tạo ra nhiều hạt giống tốt hơn so với phép lai giữa hai
giống loài khác nhau. Vì vậy, các markers cho loài, loài phụ và quần thể
phụ giúp các nhà chọn tạo giống chọn được giống lúa nào sẽ kết hợp tốt
với nhau để cải thiện các giống lúa thông qua lai tạo.
Nếu không tạo ra các giống lúa thông qua lai tạo thành công này, các
nhà chọn tạo giống không thể chuyển các tính trạng mong muốn vào các
giống lúa mới.
Eizenga và các đồng nghiệp hiện đang thử nghiệm một công nghệ đánh dấu phân tử mới hơn.
Công nghệ này liên quan đến việc tìm kiếm những khác biệt nhỏ trong vật
liệu di truyền của các giống lúa khác nhau. Nó sử dụng cái điều được
gọi là đa hình nucleotide đơn (SNPs).
Eizenga nói “Sử dụng kỹ thuật này sẽ cho phép các giống lúa được đưa vào danh mục nhanh hơn và ít tốn kém hơn”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét